Vương Mưu

Vương Mưu
Tên chữNguyên Thái
Thông tin cá nhân
Sinhkhông rõ
Mất225
Giới tínhnam
Nghề nghiệpchính khách
Quốc tịchĐông Hán

Vương Mưu (tiếng Trung: 王謀; bính âm: Wang Mou; ? – 225), tự Nguyên Thái (元泰), là đại thần nhà Quý Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Cuộc đời

Vương Mưu quê ở quận Hán Gia[1], từng phục vụ cho bốn đời Lưu Yên, Lưu Chương, Lưu Bị, Lưu Thiện.[2]

Vương Mưu là bậc danh sĩ nổi tiếng đất Xuyên, tính cách có nghi dung, tiết tháo[3]. Thời Lưu Chương, Mưu giữ chức thái thú Ba quận, rồi làm Trị trung Tùng sự.[2]

Năm 214, Lưu Bị tiếp nhận Tây Xuyên, kiêm Ích châu mục, phong Mưu làm Châu biệt giá. Năm 219, Lưu Bị đăng vị Hán Trung vương, Vương Mưu đảm nhiệm Thiếu phủ.[2]

Năm 223, thời Hậu chủ, Vương Mưu được phong tước Quan nội hầu, thay Lại Cung làm Thái thường.[2]

Sự tích

Vương Mưu thiện mỹ cẩn thận, được mọi người kính trọng. Về sau, Đại tướng quân Tưởng Uyển hỏi thái thú quận Hán Gia là Trương Hưu[4] rằng: Trước kia quận Hán Gia có người như Vương Mưu, nay ai có thể nối nghiệp ông ấy?. Hưu bèn trả lời rằng: Liền tính cả châu, cũng không có người nối nghiệp, huống chi một quận.[2]

Trong văn hóa

Trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa, Vương Mưu xuất hiện ở hồi 80, giữ chức Thiếu phủ, cùng các đại thần thỉnh cầu Lưu Bị đăng cơ.[5] Nhưng bản dịch của Bùi Kỷ lại bỏ sót tên nhân vật này.[6]

Tham khảo

Chú thích

  1. ^ Hán Gia (漢嘉), đổi tên năm 184 thời Hán Linh Đế, trị sở thuộc Lô Sơn, Tứ Xuyên ngày nay.
  2. ^ a b c d e Trần Thọ, Bùi Tùng Chi chú, Tam quốc chí, Thục thư, quyển 15, Đặng Trương Tông Dương truyện.
  3. ^ Nguyên văn: Dung chỉ tháo hạnh (容止操行).
  4. ^ Trương Hưu (張休), người quận Hán Gia, quan đến thái thú quận Vân Nam.
  5. ^ La Quán Trung, Tam quốc diễn nghĩa, hồi 80: 曹丕廢帝篡炎劉 漢王正位續大統
  6. ^ La Quán Trung, Tam quốc diễn nghĩa, hồi 80, Tào Phi bỏ Hiến Đế, cướp vận Viêm Lưu; Hán vương lên ngôi rồng, nối dòng đại thống.