Vào năm 1891, sau khi hoàn tất việc chữa bệnh tại Marienblad, Alexander lên tàu đến Ostend và ở đây trong vòng 3 – 4 tuần lễ.[9]
Một người đương thời từng kể lại:
"Lòng nhân ái của Vương thân Alexander của Phổ, em họ của Hoàng đế... được biết đến nhiều và thường được thỉnh cầu ở Berlin, đến mức mà thư ký của ngài hẳn là phải có được kinh nghiệm lớn về việc đáp lại những lời cầu khẩn. Ngài trải qua phần lớn năm nay tại Thụy Sĩ và tại Lâu đài Rheinstein, lâu đài của ngài trên sông Rhein".[10]
Trong thời gian du ngoạn Thụy Sĩ, Alexander cư ngụ ở vùng ngoại ô Vevay, dưới danh hiệu Bá tước de Tecklenburg.[11] Ông được mô tả là một "người bộ hành xuất sắc", bởi vì trong vòng 12 tiếng đồng hồ, ông hoàn tất được "cái mà nhà bộ hành giỏi nhất trong thung lũng cần 16 tiếng để thực hiện".[11] Vào tháng 11 năm 1852, Alexander đến thăm người bạn đang bệnh nặng của ông là Công nương xứ Orléeans tại điền trang của bà ở Lansanne, Thụy Sĩ, mặc dù bà sống thêm được 6 năm nữa.[12]
Qua đời
Vào cuối tháng 12 năm 1895, Alexander được thông báo là "đau ốm trầm trọng".[13] Vị vương thân 75 tuổi đã từ trần vào lúc 11 giờ kém 15 phút ngày 4 tháng 1 năm 1896.[2][3][14]Đức hoàng và Hoàng hậu đều đứng bên giường ông khi ông mất.[14] Đến ngày 9 tháng 1, tang lễ Alexander được cử hành tại Nhà thờ chính tòa Berlin.[15] Tham dự lễ tang gồm có các thành viên hoàng tộc, trong đó có Hoàng đế và Hoàng hậu, Hoàng thái hậuFriedrich, cùng với các thành viên trong đội ngũ ngoại giao và Hội đồng Liên bang (Bundesrath), cùng với một số tướng lĩnh quân độiĐức.[15] Triều đình quốc tang đã tổ chức mặt niệm ông trong vòng một tháng, do đó mọi cuộc họp và lễ hội triều nghi được dự kiến tiến hành trong thời gian đó đều phải được dời lại.[16][17] Ngoài ra, các chuyến đi săn được chuẩn bị trước cho tháng này cũng bị hủy bỏ.[17] Một số người tùy tùng của ông được kế thừa "những tài sản rất lớn", nhưng phần còn lại của điền trang của ông được trao cho vương đệ của ông là Georg của Phổ, và sau khi Georg qua đời, tài sản thuộc về người con đỡ đầu của Alexander là Oskar của Phổ.[18]
Nhiều tài liệu đề cập đến những hành động được cho là bừa phứa của Alexander. Trong Ký ức bốn mươi năm do bà viết vào năm 1915, Catherine Radziwill hồi tưởng:
"[Vương tử Alexander], dù không quá thông minh, lại cực kỳ khoái giao tiếp, đặc biệt là giao du với phụ nữ. Tôi nhớ vào một ngày nọ, tại nhà của gia mẫu tôi, ngài dụ một Bà von Wildenbruch nào đó, vợ một người con ngoài giá thú của Vương thân Ludwig Ferdinand của Phổ, vào một căn phòng trống, và bắt đầu hôn say đắm bà ta, gây nên trạng thái sững sờ và tức giận tột cùng cho người đàn bà nêu trên, người mà, cũng nên chua vào rằng, đã gần 70 tuổi đời trong thời gian đó".[19]
Alexander không hề kết hôn, nhưng một nguồn tin khác cho biết ông tuyên bố kết hôn với tất cả mọi phụ nữ mà ông đã gặp, "bất kể người đó có là công chúa hay là chị thợ giặt, cụ bà bát tuần hay là cô gái trẻ, có chồng hay độc thân".[7]
Tước hiệu, danh hiệu và vinh danh
Tước hiệu và danh hiệu
21 tháng 6 năm 1820 – 4 tháng 1 năm 1896: Vương tửĐiện hạ Alexander của Phổ
^Radziwill, Catherine (1915). Memories of forty years. New York: Funk & Wagnalls Company. tr. 104.
Tham khảo
Anton Bettelheim, Georg Wolff: Biographisches Jahrbuch und deutscher Nekrolog unter ständiger Mitwirkung von Guido Adler, F. Von Bezold, Alois Brandl.... G. Reimer, 1897
Kurt von Priesdorff: Soldatisches Führertum. Hanseatische Verlagsanstalt, 1937
Ernst Siegfried Mittler (Hrsg.): Geschichte des 3. Westfälischen Infanterie-Regiments Nr. 16. Bearbeitet von Offizieren des Regiments. Berlin, 1880