Wilhelmine của Phổ (tiếng Đức: Wilhelmine von Preußen; tiếng Anh: Wihelmine of Prussia; tên đầy đủ: Friederike Luise Wilhelmine; 18 tháng 11 năm 1774 – 12 tháng 10 năm 1837) là Vương hậu đầu tiên của Hà Lan với tư cách là vợ Willem I của Hà Lan. Wilhelmine người bảo trợ cho nghệ thuật.
Thân thế
Wilhelmine sinh ra ở Potsdam, là con thứ tư trong số tám người con được sinh ra bởi Friedrich Wilhelm II của Phổ và Friederike Luise xứ Hessen-Darmstadt. Quá trình nuôi dạy của Wilhelmine bị chi phối bởi triều đại nghiêm ngặt của người ông bác của Vương nữ là Friedrich II Đại vương, nhưng nhìn chung có rất ít thông tin về tuổi trẻ của Wilhelmine. Vương nữ được hưởng một nền giáo dục truyền thống dành cho thiếu nữ đương thời và được dạy về may vá và nghệ thuật, đồng thời được mô tả là xinh đẹp và ngọt ngào.[1] Wilhelmine thường được gọi là "Mimi".[2]
Hôn nhân
Ngày 1 tháng 10 năm 1791, Wilhelmine kết hôn với người em họ William của Hà Lan, con trai của Willem V xứ Oranje và Wilhelmine của Phổ tại Berlin.[3] Cuộc hôn nhân được sắp đặt như một phần của liên minh giữa Vương tộc Oranje-Nassau và Phổ, nhưng trên thực tế, đó cũng là một cuộc hôn nhân vì tình yêu và trở thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc.[1] Đôi vợ chồng trẻ đến sống tại Cung điện Noordeinde ở Den Haag.
Năm 1795, Pháp xâm lược Cộng hòa Hà Lan, và gia đình Thân vương phải sống lưu vong. Ban đầu họ ở lại Anh và chuyển đến Berlin từ năm 1796. Tại Berlin, cặp đôi sống ở "Niederländischen Palais" (Cung điện Hà Lan).[1] Năm 1806, Wilhelmine một lần nữa buộc phải chạy trốn khỏi quân đội Pháp và định cư trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn ở Ba Lan.
Wilhelmine trở lại Den Haag vào đầu năm 1814.
Vương hậu Hà Lan
Wilhelmine trở thành Vương hậu Hà Lan vào năm 1815. Vào thời điểm đó, Hà Lan bao gồm cả đất nước Bỉ ngày nay. Triều đình chia thời gian của họ cho hai người và chia mùa đông giữa The Hague và Brussels, còn mùa hè giữa Het Loo và Laeken.[1] Wilhelmine đích thân đến thăm Berlin mỗi năm một lần cho đến khi qua đời, và thường ở tại "Niederländischen Palast" trong mỗi chuyến thăm. Wilhelmine cũng đại diện vương thất Phổ trong thời gian ở Berlin, cũng như tham dự các vùng lãnh địa của mình ở Silesia.[1]
Vương hậu Wilhelmine là người khiêm nhường và không có vai trò trọng yếu nào với tư cách là Vương hậu.[1] Wilhelmine được gia đình yêu quý nhưng không được lòng dân, và bị chỉ trích ở Hà Lan vì cô lập vương thất, và sau đó là Bỉ vì phong cách thời trang Đức của Vương hậu. Bắt đầu từ năm 1820, sức khỏe của Wilhelmine trở nên tồi tệ và sau năm 1829, Vương hậu hiếm khi xuất hiện trước công chúng, mặc dù Wilhelmine vẫn tiếp tục thực hiện các chuyến đi đến Berlin và thăm hỏi họ hàng.[1]
Vương hậu có sự yêu thích với hội họa và thường tham dự các cuộc triển lãm, và giúp bảo vệ các viện bảo tàng cũng như hỗ trợ cho các họa sĩ.[1] Bản thân Wilhelmine là một sinh viên nghệ thuật và được coi là người có năng khiếu và rồi trở thành thành viên danh dự của Học viện Mỹ thuật Vương thất ở Amsterdam.[1] Wilhelmine là học trò của Friedrich Bury, tài trợ cho chuyến du học Ý của Bonaventura Genelli và hỗ trợ việc cải tạo bảo tàng vương thất.[1]