Cha già dân tộc hay Quốc phụ là một danh hiệu cao quý được trao hay tôn xưng dành cho một người đàn ông được coi là có ảnh hưởng, tạo động lực cho việc khai sinh ra quốc gia, dân tộc của nước mình. Thuật ngữ Cha già dân tộc trong tiếng Anh là Father of the Nation bắt nguồn từ tiếng Latin là Pater Patriae (số nhiều Patres Patriae), cũng được gọi như Parens Patriae, có nghĩa là "Người Cha của Tổ quốc", là một tước hiệu của Thượng việnLa Mã ban cho các anh hùng và sau này hoàng đế. Trong chế độ quân chủ, vua thường được coi là "cha/mẹ của dân tộc" hay là một tộc trưởng, thượng phụ để dẫn dắt gia đình của mình. Ngày nay, khái niệm này được dùng để chỉ những người có công giành độc lập cho một đất nước, đánh đuổi sự cai trị của ngoại quốc.
Các nước
Scotland
Donald Dewar được coi là vị cha già của nước Scotland hiện đại[3]
Vào ngày sinh nhật thứ 70 của Joseph Stalin năm 1949, ông được phong tặng chức "Cha già của các dân tộc" cho việc ông thành lập chính thể "dân chủ nhân dân" tại các nước bị Đức Quốc xã chiếm đóng trong Thế chiến thứ hai.[4]
Nhật Bản
Thiên hoàng Minh Trị được coi là vị cha của nước Nhật Bản hiện đại vì có công thực hiện cải cách, hiện đại hóa đất nước.
Tôn Trung Sơn được coi là Quốc phụ của nước Trung Quốc hiện đại vì có công lật đổ chế độ quân chủ chuyên chế của Nhà Thanh.
Việt Nam
Ở Việt Nam hiện nay, Hồ Chí Minh được tôn xưng là Vị Cha già của Dân tộc.[1][7] Đây là người lãnh đạo phong trào giành độc lập cho Việt Nam trong thế kỷ XX, khai sinh ra nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ông được tôn thờ ở nhiều nơi trong cả nước Việt Nam[2]
Singapore
Lý Quang Diệu được coi là cha già dân tộc ở Singapore bởi công lao đưa hòn đảo này độc lập và phát triển thịnh vượng.
Ấn Độ
Mohandas Karamchand Gandhi được coi là vị cha già của nước Ấn Độ hiện đại vì có công đánh đuổi thực dân Anh, giành độc lập cho Ấn Độ[8]
Nam Phi
Nelson Mandela được coi là vị cha của nước Nam Phi hiện đại vì có công lật đổ chế độ phân biệt chủng tộc do Anh hậu thuẫn[9]
^Parla, Taha; Andrew Davison (2004). Corporatist Ideology in Kemalist Turkey: Progress Or Order?. Syracuse University Press. pp. 37–8. ISBN 0-8156-3054-9.