Mecklenburg, vùng lịch sử của Đông Bắc nước Đức, nằm dọc theo đồng bằng ven biển Baltic, cách vịnh Lübeck khoảng 160 km về phía Đông. Hiện nay, vùng này được bao gồm phần phía Tây và phần lớn hơn của bang Mecklenburg-Vorpommern.
Lịch sử
Đến thế kỷ thứ 7 sau Công nguyên, người Slav Obodrite và Veleti (Lyutichi) ở phía Tây và phía Đông đã thay thế các cư dân German trước đó. Năm 1160, dưới thời Heinrich Sư tử, công tước xứ Sachsen, Kitô giáo và sự thống trị của Đức đã được đưa vào. Pribislaw, con trai của người cai trị Obodrite bị đánh bại Niklot, trở thành chư hầu của Heinrich và thành lập vương triều Mecklenburg. Trong một loạt các cuộc phân chia, bốn dòng riêng biệt đã được thành lập bởi các chắt của Pribislaw vào thế kỷ 13: Mecklenburg (được đặt tên theo lâu đài của vương tộc, Mikilinborg, phía Nam Wisma), Rostock, Güstrow (hoặc Werle) và Parchim. Năm 1436, dòng Mecklenburg đã thừa hưởng lại toàn bộ quyền thừa kế. Trong khi đó, họ đã giành được quyền lãnh chúa của Stargard vào năm 1292 và quyền bá tước của Schwerin vào năm 1358. Vào năm 1348 Karl IV của Thánh chế La Mã đã phong cho những người thuộc gia tộc Mecklenburg làm công tước và công tử của Thánh chế.
Một vùng đất bằng phẳng, Mecklenburg nổi tiếng với các vùng đất nông nghiệp—nơi sản xuất hạt diêm mạch, lúa mì, lúa mạch và ngô—và chăn nuôi, đặc biệt là gia súc và giống ngựa Mecklenburger. Gần đây, do những biến động và sự gián đoạn môi trường do toàn cầu hóa tạo ra, nông dân Đức đã trở nên lo ngại về các loài có khả năng xâm lấn như loài Đà điểu Nam Mỹ lớn và ong bắp cày châu Á.[1]