Trước đó, để củng cố lưc lượng trong cuộc Bắc Phạt (1927-28), Tưởng Giới Thạch đã liên minh với ba lực lượng quân phiệt của Diêm, Phùng và Lý. Tuy nhiên, mối quan hệ này trở nên căng thẳng khi xảy ra tranh chấp về quyền kiểm soát quân đội. Cuộc đại chiến làm cho chính phủ của Tưởng gần như bị phá sản với thiệt hại nhân mạng lên đến 30 vạn người nhưng ngược lại củng cố thêm vị trí của ông như một lãnh đạo chính thức của đất nước Trung Quốc.
Mặc dù vậy, cuộc đại chiến vẫn không thể chấm dứt được sự mất ổn định trong lòng Quốc Dân Đảng thời bấy giờ. Sự phản đối của Hồ Hán Dân, một lãnh tụ miền nam bị Tưởng giam lỏng từ năm 1931, cùng nhiều lãnh đạo cấp cao đến từ miền Nam đã khiến cho Tưởng Giới Thạch một lần nữa phải từ chức. Kéo theo đó là hàng loạt các sự kiện làm suy yếu thực lực chính phủ trung ương như: Nội chiến Quốc-Cộng lần hai, Sự kiện 28/1, sự ra đời của chính phủ bù nhìn thân Nhật Mãn Châu Quốc ở Đông Bắc Trung Hoa.
Bối cảnh
Bấy giờ, sau khi cuộc chiến Bắc phạt của Quốc dân Đảng thành công, xảy ra cục diện 2 chính phủ Quốc dân cùng tồn tại và đối đầu là chính phủ Vũ Hán do Uông Tinh Vệ lãnh đạo và chính phủ Nam Kinh do Tưởng Giới Thạch lãnh đạo. Cuộc chiến nổ ra khi Uông Tinh Vệ tổ chức Hội nghị Tây Sơn, liên hiệp với các quân phiệt địa phương Diêm Tích Sơn, Phùng Ngọc Tường, Lý Tông Nhân, Trương Phát Khuê cùng phát động chiến tranh chống lại thế lực của Tưởng Giới Thạch. Các hồ sơ và sử liệu của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thường gọi cuộc chiến này là Chiến tranh Tưởng - Phùng - Diêm hoặc Chiến tranh Tưởng - Phùng - Diêm - Lý.