Lệ Thanh (sinh năm 1939) là một nữ ca sĩ Việt Nam trước năm 1975. Bà được biết đến qua các tác phẩm được bà trình bày như "Nhớ một chiều xuân",[1] "Anh cho em mùa xuân",[2][3]...
Năm 1954, bà được nhạc sĩ Hùng Lân phát hiện và đào tạo.[2] Bà xuất hiện lần đầu trên các sân khấu phòng trà tại Sài Gòn vào năm 1955. Bà đi hát cùng thời với các ca sĩ như Thanh Thúy, Bích Chiêu, Thái Xuân, Thu Hương,...[4][5]
Những năm đầu thập niên 1960, bà bắt đầu thu dĩa nhựa cho các hãng đĩa như Dĩa Hát Việt Nam, Sóng Nhạc, Tân Thanh. Từ đó, tiếng hát của bà ngày càng được biết đến rộng rãi hơn. Nhiều bài hát của bà trình diễn đã được nhiều người biết đến, như "Anh cho em mùa xuân" của Nguyễn Hiền phổ thơ Kim Tuấn,[6] "Nếu vắng anh" của Anh Bằng,[7][8] "Tà áo xanh" của Đoàn Chuẩn,[9] "Đêm nay ai đưa em về" của Nhật Ngân,[10] và những ca khúc của Nguyễn Văn Đông như "Nhớ một chiều xuân",[1] "Mấy dặm sơn khê",[11]...
Ngoài ra, bà còn hát cho Đài Phát thanh Sài Gòn, cho ban nhạc Tiếng Thời Gian của Nguyễn Văn Đông,[12][13][14] ban Dạ Hương của Đỗ Thiều,[15] và nhiều ban khác.
Năm 1965, bà giã từ sự nghiệp ca hát để đi lấy chồng là một bác sĩ.[2] Điều này đã làm cảm hứng cho nhạc sĩ Đỗ Lễ sáng tác tác phẩm "Sang ngang" được nhiều ca sĩ trình bày.[16][17][18][19]
Năm 1980, bà có thu thanh cho nhạc sĩ Vy Hùng để làm kỷ niệm và năm 1997, bà xuất hiện trên băng nhạc Asia 15. Tuy nhiên, bà không hát mà bà chỉ vẫy tay chào tạm biệt khán giả.[2]
Bà được nhận xét là một nữ ca sĩ rất kín tiếng, không chịu tiếp xúc với truyền thông.[16] Khi trình bày các bản nhạc tại phòng trà, bà chuộng mặc áo dài một màu giản dị, để cho trong mắt khán giả luôn nghĩ rằng Lệ Thanh là một cô nữ sinh ngây thơ, khả ái.[19][2]
Về giọng hát, chất giọng của bà thuộc Soprano, như các ca sĩ Thái Thanh, Kim Tước.[20] Tuy nhiên, cách trình bày giọng hát của bà không như những ca sĩ khác. Thay vì bà hát liên tục một câu như những ca sĩ khác, bà chia một câu thành hai nửa và láy qua láy lại tiếng cuối của câu hát, tạo nên một cách trình bày mới lạ.[19][2][16] Về sau, ca sĩ Xuân Thu cũng có phong cách hát giống như bà.
Một bài báo trên báo Người Việt nhận xét rằng, khi bà hát bài "Tiễn em" nơi phòng trà trong bộ y phục màu trắng là một thần tượng khó quên, để thính giả nghĩ rằng những người chưa bao giờ được thấy tuyết vẫn thích nghĩ đến không khí xứ lạnh và tha thiết trong lời hát.[5] Trong tuần báo Văn nghệ Tiền phong xuất bản năm 1973, tiếng hát Lệ Thanh được nhận xét "như xoáy tim tôi vào những nhức nhối u buồn".[21]
^Bích Huyền - Uyển Diễm (15 tháng 1 năm 2010). “Nhạc Anh Bằng”. VOA Tiếng Việt. Lưu trữ bản gốc ngày 1 tháng 4 năm 2023. Truy cập ngày 26 tháng 8 năm 2024.